Nhiều người cũng biết hổ tướng Triệu Tử Long với trận "Tràng Bản" xông pha giữa hàng vạn giặc Tào Ngụy, ở nước mình cũng có rất nhiều anh hùng đánh những trận oanh liệt như vậy. Nay mình xin thuận lại hai trận đánh của anh hùng Bùi Văn Thuyên người chiến sĩ dũng cảm và mưu trí tham gia trên 700 trận đánh, bị thương 9 lần và mang trên mình 72 vết thương.
Ngày 4/10/1969, Mỹ đưa quân tấn công vào Sa Nghe, trước tình hình đó Chi bộ bàn cách đánh Mỹ, đồng thời bảo tồn được lực lượng. Anh Thuyên đề nghị rút khỏi căn cứ, chỉ để lại ít người cho dễ cơ động chiến đấu, ý kiến của anh được chi bộ tán thành. Anh Thuyên cùng với anh Chiến là du kích được ở lại chiến đấu.
Trước khi tấn công vào căn cứ, Mỹ cho máy bay ném bom để dọn bãi đổ quân khoảng 400 tên. Hai anh Thuyên và Chiến quyết tâm bám trụ chiến đấu đã tiêu diệt 30 tên Mỹ - nguỵ đợt đầu. Bị đánh bất ngờ, Mỹ - nguỵ không biết lực lượng cách mạng có bao nhiêu, chúng tỏ ra hoang mang, nên vội rút quân ra và cho pháo binh bắn vào căn cứ.
Bọn chúng rút quân, nhưng anh Tuyên tiên đoán thế nào chúng cũng quay lại, nên cho cơ quan xã đội, các đồng chí bị thương và anh em rút vô cứ hết, chỉ giữ lại đồng chí Chiến tiểu đội trưởng cùng tôi đón giặc .Đem 2 thùng đạn chờ sẵn ở miệng hầm. Đúng 7 giờ sáng, bọn Mỹ đổ cả tiểu đoàn xuống Suối Sóc. Lúc đầu pháo chúng bắn dọn đường, sau đó bọn lính càn vô. Thấy lính Mỹ bu đặc gần “lùm chà” rồi hò nhau trèo qua, trái mìn chú cài sẵn không nổ, chú liền bắn một trái B40 vào gò mối. Một ổ đại liên và đám lính tụm lại sau gò mối bị B40 diệt gọn. Tiểu đội trưởng Chiến bị thương, còn một mình anh Thuyên cầm chân địch. Anh Thuyên ra lệnh cho anh Chiến bò xuống hầm tiếp đạn cho tôi chiến đấu. Ngoài 9 trái B40, khẩu tiểu liên AK trên 2000 viên đạn cuối trận còn vài viên. Trận đánh kéo dài từ sáng đến 5 giờ chiều, cả tiểu đoàn lính Mỹ bị tiêu diệt gần hết, 360 tên Mỹ nằm lại trận địa.
Trận đánh ác liệt nhất mà ông Thuyên còn nhớ như in là trận đánh ở Bàu Sen. Theo lời ông kể: “Tháng 4.1970, bất ngờ địch tấn công vào Bàu Sen. Anh em trong đơn vị bị thương khá nhiều. Lực lượng du kích xã tham gia tải thương gần hết. Tôi liền tổ chức thành tổ “tam tam” đánh bọn Mỹ. Anh Sơn dùng B40, anh Mười Quảng xài cạc-bin, tôi giữ cây súng cối M79 với 32 viên đạn.
Cả ba người cùng tiến ra ngoài với quyết tâm không để địch vào cứ. Anh Quảng đi đầu, trúng đạn hy sinh. Tôi bị một trái M79 hất văng ra hơn 4 mét, ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy thấy ruột lòi ra ngoài, tôi lấy tay móc mảnh đạn ra, nhét ruột vào và lấy khăn rằn buộc chặt lại. Một tay ôm bụng, một tay cầm M79 tôi vừa lết vừa bắn liên tiếp 31 quả đạn, ném hai quả lựu đạn, quân địch mới chịu rút lui.
Sau trận chiến đó, tôi chống cây M79 làm gậy lết về cứ. Đi được vài chục mét lại xỉu vì máu ra nhiều. Lúc đó ác liệt quá. Địch dùng máy bay thả bom, dùng pháo bắn nát cả khu rừng. Tui ngất đi, tỉnh dậy thấy đất đá, cành lá phủ kín người. Bị thương lúc hơn 7 giờ sáng nhưng đến 12 giờ đêm tui mới lết được về đến cứ. Về đến nơi, anh em dưới hầm cấp tốc đưa vào Bệnh viện K77 ở Lò Gò Xóm Giữa điều trị. Lúc đó, tôi mới biết mình bị đứt 7 khúc ruột, gãy ba xương sườn, phải nằm viện hơn 5 tháng”. Bị thương cấp trên cho đi an dưỡng chú nằng nặc xin trở về đơn vị tiếp tục chiến đấu. “Chiến đấu đến cùng, cho đến ngày giải phóng, thà hy sinh chứ nhất định không chịu buông súng trở về”. ông Thuyên nói.
Với thành tích đặc biệt xuất sắc trong chiến đấu, ông Bùi Văn Thuyên - thương binh 1/4, vinh dự được Chính phủ lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam tặng danh hiệu Anh hùng LLVTND vào năm 1971.